Đã có những lúc em đi tìm những niềm vui mới, đã có những lúc em tưởng chừng mình có thể quên anh, có thể loại anh ra khỏi trí nhớ, nhưng rồi em chợt nhận ra, đó chỉ là ảo giác.
Khi cô đơn, khi vui, khi buồn, khi thành công, thất bại em đều nhớ đến anh...
Có những khi ngồi buồn một mình, lắng nghe ca khúc này, em lại nảy sinh một ý nghĩ, thật kì quặc và lạ lùng, rằng sẽ có môt người, hát tặng em ca khúc này, hay hỏi em câu đó thôi, em sẽ thấy thật sự ấm lòng…
Đã tự hứa với bản thân mình thật nhiều, đã quyết tâm biết bao lần thôi không nghĩ đến anh, nhưng ý nghĩ đầu tiên của em khi mỗi sáng thức dậy, ý nghĩ sau cùng của em lúc đi ngủ và nỗi nhớ đầu tiên khi thực sự cô đơn của em đó là anh. Khi cô đơn, khi vui, khi buồn, khi thành công, thất bại em đều nhớ đến anh, đều muốn anh là người đầu tiên biết, người đầu tiên chia vui, người đầu tiên san sẻ với em những điều đó!
Liệu ý nghĩ đó có quá xa vời?
Khi em thấy cô đơn lòng em nhớ ai
Anh mong bước chân em về trong nắng mai
Đừng mang bóng đêm vô tình về vây kín trong tâm hồn
Hãy nghe trái tim còn vẫn nhớ thương
Chúng ta đã có với nhau những ngày tháng thật đẹp, những kỉ niệm thật dịu dàng, để rồi giờ đây, khi điều đó đã dần lùi xa thì trong kí ức của em, hình ảnh anh vẫn hiện lên vẹn nguyên, ngập tràn, khiến em không thể nghĩ xấu về anh được một giây phút nào…
Đã có những lúc em đi tìm những niềm vui mới, đã có những lúc em tưởng chừng mình có thể quên anh, có thể loại anh ra khỏi trí nhớ, nhưng rồi em chợt nhận ra, đó chỉ là ảo giác. Ở giữa cuộc vui, bên cạnh là bao người, hay chỉ đơn giản là ngồi tâm sự với một người muốn nghe em nói, muốn thông cảm và chia sẻ với em thật nhiều, em vẫn cảm thấy thật cô đơn và lạc lõng.
Em đã cố đi tìm câu trả lời, cố gắng để tự giải đắp thắc mắc của bản thân, và cuối cùng em chợt tỉnh: Em đã sai, khi cố lấp đầy nỗi nhớ về một người bằng một hình bóng khác, em sẽ chỉ thêm tổn thương, chỉ thêm nhói lòng và nỗi nhớ về anh sẽ lại càng mạnh mẽ, day dứt và khắc khoải hơn…
Đôi khi em tự hỏi: Tại sao trái tim mình lại bướng bỉnh và kiêu ngạo đến thế? Tại sao nó lại làm đau những người yêu thương nó thật lòng, tại sao không làm vui những người hết mình vì nó mà lại cứ hướng đến những thứ xa vời, không thuộc về mình để thêm đau đớn, đắng cay?
Và giờ thì em đã có câu trả lời: Đó là tình yêu!
Mất anh rồi em mới thực sự hiểu tình yêu là gì, đơn giản chỉ là nỗi nhớ day dứt về một người, là khi ta có trong tay tất cả nhưng vẫn sẵn sàng gạt bỏ tất cả để đến một nơi dù ta biết đó là khó khăn, vất vả, nhưng ta chấp nhận hết, bởi nơi đó có Tình yêu…
Khi em thấy cô đơn lòng em nhớ ai
Anh mong bước chân em về trong nắng mai
Đừng mang bóng đêm vô tình về vây kín trong tâm hồn
Hãy nghe trái tim hát lời yêu thương
Nhận ra điều đó có quá muộn không anh?
Em biết, tất cả là muộn màng, nhưng dù sao cũng khiến em sống thật với cảm xúc của mình, được là con người thật của mình chứ không phải giả dối, tươi cười…
Và vì thế, nên em cũng luôn thú nhận một điều rất thật với trái tim mình rằng: Khi cô đơn em nhớ Anh!
Đăng bởi: Vân Phương (vanphu*****mail.com)
Bài viết này được đăng và cập nhật thường xuyên tại Lắng Đọng Tâm Hồn Blog
Khi cô đơn, khi vui, khi buồn, khi thành công, thất bại em đều nhớ đến anh...
Có những khi ngồi buồn một mình, lắng nghe ca khúc này, em lại nảy sinh một ý nghĩ, thật kì quặc và lạ lùng, rằng sẽ có môt người, hát tặng em ca khúc này, hay hỏi em câu đó thôi, em sẽ thấy thật sự ấm lòng…
Đã tự hứa với bản thân mình thật nhiều, đã quyết tâm biết bao lần thôi không nghĩ đến anh, nhưng ý nghĩ đầu tiên của em khi mỗi sáng thức dậy, ý nghĩ sau cùng của em lúc đi ngủ và nỗi nhớ đầu tiên khi thực sự cô đơn của em đó là anh. Khi cô đơn, khi vui, khi buồn, khi thành công, thất bại em đều nhớ đến anh, đều muốn anh là người đầu tiên biết, người đầu tiên chia vui, người đầu tiên san sẻ với em những điều đó!
Liệu ý nghĩ đó có quá xa vời?
Khi em thấy cô đơn lòng em nhớ ai
Anh mong bước chân em về trong nắng mai
Đừng mang bóng đêm vô tình về vây kín trong tâm hồn
Hãy nghe trái tim còn vẫn nhớ thương
Chúng ta đã có với nhau những ngày tháng thật đẹp, những kỉ niệm thật dịu dàng, để rồi giờ đây, khi điều đó đã dần lùi xa thì trong kí ức của em, hình ảnh anh vẫn hiện lên vẹn nguyên, ngập tràn, khiến em không thể nghĩ xấu về anh được một giây phút nào…
Đã có những lúc em đi tìm những niềm vui mới, đã có những lúc em tưởng chừng mình có thể quên anh, có thể loại anh ra khỏi trí nhớ, nhưng rồi em chợt nhận ra, đó chỉ là ảo giác. Ở giữa cuộc vui, bên cạnh là bao người, hay chỉ đơn giản là ngồi tâm sự với một người muốn nghe em nói, muốn thông cảm và chia sẻ với em thật nhiều, em vẫn cảm thấy thật cô đơn và lạc lõng.
Em đã cố đi tìm câu trả lời, cố gắng để tự giải đắp thắc mắc của bản thân, và cuối cùng em chợt tỉnh: Em đã sai, khi cố lấp đầy nỗi nhớ về một người bằng một hình bóng khác, em sẽ chỉ thêm tổn thương, chỉ thêm nhói lòng và nỗi nhớ về anh sẽ lại càng mạnh mẽ, day dứt và khắc khoải hơn…
Đôi khi em tự hỏi: Tại sao trái tim mình lại bướng bỉnh và kiêu ngạo đến thế? Tại sao nó lại làm đau những người yêu thương nó thật lòng, tại sao không làm vui những người hết mình vì nó mà lại cứ hướng đến những thứ xa vời, không thuộc về mình để thêm đau đớn, đắng cay?
Và giờ thì em đã có câu trả lời: Đó là tình yêu!
Mất anh rồi em mới thực sự hiểu tình yêu là gì, đơn giản chỉ là nỗi nhớ day dứt về một người, là khi ta có trong tay tất cả nhưng vẫn sẵn sàng gạt bỏ tất cả để đến một nơi dù ta biết đó là khó khăn, vất vả, nhưng ta chấp nhận hết, bởi nơi đó có Tình yêu…
Khi em thấy cô đơn lòng em nhớ ai
Anh mong bước chân em về trong nắng mai
Đừng mang bóng đêm vô tình về vây kín trong tâm hồn
Hãy nghe trái tim hát lời yêu thương
Nhận ra điều đó có quá muộn không anh?
Em biết, tất cả là muộn màng, nhưng dù sao cũng khiến em sống thật với cảm xúc của mình, được là con người thật của mình chứ không phải giả dối, tươi cười…
Và vì thế, nên em cũng luôn thú nhận một điều rất thật với trái tim mình rằng: Khi cô đơn em nhớ Anh!
Đăng bởi: Vân Phương (vanphu*****mail.com)
Bài viết này được đăng và cập nhật thường xuyên tại Lắng Đọng Tâm Hồn Blog
Post A Comment:
0 comments so far,add yours