tháng 4 2016
Đây là vài bài thơ tình buồn thể hiện cảm xúc nhớ mong và cô đơn khi yêu đơn phương và những cảm xúc chẳng thể nói thành lời khi tình yêu tan thành hai hướng, sự chia ly trong tình yêu vốn đã là đề tài muôn thuở của thi thơ bao đời nay, nó chỉ có thể giải bày qua những áng thơ mà thôi, mời các bạn cùng xem những bài thơ tình buồn mong nhớ, cô đơn một mình sau đây.

Thơ tình : Ta Với Ta

Tím ngắt hoàng hôn rơi trên sông
Đò ngang lờ lững bóng xuôi dòng
Chạnh lòng thương nhớ! Người xa xứ.
Khắc khoải hồn tôi, mong nhớ mong!

Bèo dạt về đâu, mây lang thang?
Cô đơn lẻ bóng mảnh trăng vàng
Người ơi! quê cũ buồn hiu hắt
Khắc khoải chờ người, thương miên man.

Hiên vắng đàn khuya ta với ta!
Nỗi niềm vò võ nơi phương xa!
Ngắm trăng mơ thấy người thương ấy
Hương sứ, mờ sương thật đậm đà.

Người hỡi, người ơi! đêm dần trôi.
Mơ về phương ấy, nhớ khôn nguôi!
Thương mảnh trăng gầy trên bến cũ?
Nửa còn phiêu bạt nơi xa xôi!.


Thơ tình buồn : Lạnh Giao Mùa

Nắng đã phai rồi! Đông tới chưa?
Bàn tay run khẽ, lạnh giao mùa
Hàng cây lá rụng đìu hiu gió
Dãy phố ai về lất phất mưa.

Khẽ rọi tầng mây tia nắng cũ
Buồn vương mái ngói hạt sương thừa
Mơ màng non nước bình yên nhỉ
Chẳng biết đông này có giống xưa.

Lá đợi xa cành giữa lặng im
Núi non man mác bởi sương chìm
Mây trùm mặt đất hư hao nắng
Gió cuộn phương trời dáo dác chim.

Khách chẳng quê về đâu kẻ nhớ
Thuyền không bến đỗ lấy ai tìm
Thu qua đông tới hồn cô độc
Mới nhận ra mình lạnh nhói tim



Thơ tình : Chiều Hôm Nay

Chiều hôm nay bóng hình anh còn đó
Trong tim em từng giọt nhớ hao gầy
Gió xa về thổi nhẹ hạt sương bay
Màn đêm xuống âm thầm cơn mưa nhỏ

Chiều hôm nay ngỏ hồn xanh nhung nhớ
Cát bụi về phong dấu tích hoang sơ
Con sóng xa tít tắp vỗ mạn bờ
Ép dư lệ một vần thơ dang dở

Chiều hôm nay mưa khép màn sương khói
Chút nắng vàng rơi tản mạn buồn tênh
Bóng con thuyền xa bến chợt lênh đênh
Ngoài thiên lý cánh chim ngàn rũ mỏi

Chiều hôm nay em thì thầm tiếng gọi
Vẽ tên anh trong khoảng trống vô hồn
Gió ngập ngừng bên vạt nắng hoàng hôn
Cho tơ liễu xanh xao buồn rũ đợi

Chiều hôm nay tình vào trong đêm tối
Gió cô liêu xào xạc lá bên đường
Một thuở nào ta đã nói yêu thương
Rồi xa lạ thẫn thờ buông tóc rối

Chiều hôm nay thơ gầy lời trăn trối
Trả cho anh những kỷ niệm êm đềm
Đêm trăng nào khi chợt nhớ về em
Mùa thu chết trong cuộc tình cuối

Mời các bạn cùng xem những bài thơ tình buồn nhẹ nhàng, những lời lẽ rất êm ái nhưng lại ẩn chứa một nỗi buồn sâu thẳm, một chút buồn, một chút lãng mạn, một chút cô đơn… Cùng cảm nhận và giải tỏa cảm xúc qua những bài thơ tình buồn diệu vợi sau đây nhé, chúc các bạn vui vẻ bên những vần thơ!

Thơ Tình : Đông Tới Chưa ?

Nắng đã phai rồi! Đông tới chưa?
Bàn tay run khẽ, lạnh giao mùa
Hàng cây lá rụng đìu hiu gió
Dãy phố ai về lất phất mưa

Khẽ rọi tầng mây tia nắng cũ
Buồn vương mái ngói hạt sương thừa
Nỗi nhớ niềm thương sao nói hết
Chẳng biết đông này có giống xưa?

Lá đợi xa cành giữa lặng im
Núi non man mác bởi sương chìm
Mây trùm mặt đất hư hao nắng
Gió cuộn phương trời dáo dác chim

Khách chẳng quê về đâu kẻ nhớ
Thuyền không bến đỗ lấy ai tìm
Thu qua đông tới hồn cô độc
Mới nhận ra mình lạnh nhói tim!

Thơ Tình Buồn : Gửi Cố Nhân

Gởi đến cố nhân chút dại khờ
Chút tình ngây dại thuở còn thơ
Chút sầu luyến nhớ không gian dối
Một chút thương thầm mãi ngu ngơ.

Gởi đến cố nhân chút tình cờ
Gặp nhau một chút ngỡ mộng mơ
Cành hoa lan tím còn vương nhớ
Một chút bơ vơ, chút hững hờ

Gởi đến cho ai chút dỗi hờn
Chút dòng lệ nhỏ, chút mưa tuôn
Chút tình dang dở xa xưa đó
Một chút bên người, chút cô đơn.

Gởi đến cho ai chút ngóng chờ
Chút gì day dứt, chút ngẩn ngơ
Chút buồn, chút giận vô duyên cớ
Một chút u hoài, một chút mơ…

Thơ buồn nhẹ nhàng: Tôi Chợt Thấy

Tôi chợt thấy! Tôi như là sỏi đá
Mãi đợi chờ ai đó một lần qua
Khắc ghi sâu từng dấu bóng chim sa
Rồi nhung nhớ sầu thương mòn mỏi đợi!

Tôi chợt thấy! Tôi như nghìn đêm tối
Đêm hững hờ vằng vặc bóng trăng soi
Đếm thời gian, nhịp bước áng mây trôi
Hình dung dáng người đi trong ảo mộng!

Tôi chợt thấy! Tôi như cơn biển động
Sóng cuộn tròn ôm ấp mối lương duyên
Dẫu nghìn năm đầu sóng bạc không phiền
Ve vuốt mãi dấu mòn in trên cát

Tôi chợt thấy! Tôi như mùa nắng nhạt
Nắng phai mờ rong ruổi giữa hoang sơ
Nhớ hương xưa day dứt thuở vào mơ
Mùa nắng hạ hong đời thân lữ thứ

Thơ tình: Mộng Tan

Em vẫn bước gót trần in trên cát
Ánh hoàng hôn rọi mãi bến sông xưa
Kỉ niệm cũ nhạt phai còn một nửa
Chốn tâm hồn lặng lẽ một nhành hoa

Bến đợi chờ con thuyền vẫn lướt qua
Trái tim buồn em mang giờ hoá đá
Giọt tình nồng đơn sơ giờ hết cả
Gom nhặt về em trả lại người xưa

Nước dâng tràn kỉ niệm một mùa mưa
Vài tiếng ếch vẳng nghe nơi hốc đá
Ánh trăng tàn nhẹ buông như chiếc lá
Lệ ưu sầu ướt đậm mặn mà rơi

Mùa đông này ôm cái rét lạnh hơi
Từng nhịp đập rụng rơi đầy băng giá
Trái tim buồn trao anh hồn xa lạ
Mối tình này sâu lắng sẽ tàn phai?

Tấm chân tình ước vọng một ngày mai
Tiếng sáo diều thiên thai chiều vẫn cất
Anh ra đi một đường tình đã khép
Mộng tan rồi khép lại một tình yêu.

Thơ buồn: Sắc Chiều

Hoàng hôn rưng rưng cảnh sắc chiều
Nghiêng trời hoa trắng lạc hồn xiêu
Thẫn thờ nét ngọc buồn tư lự
Nắng chẳng hong vừa một tấm yêu.

Mềm mại chiều vàng nhỏ lệ mây
Nắng vương trên tóc đổ vai gầy
Dấu in bóng lẻ dâng màu khói
Chiều bạc hương phai nhạn lạc bầy.

Tản mạn chiều buông lướt cánh đồng
Mắt em dìu dịu khoảng mênh mông
Đường xa bóng núi dài heo hút
Triền giấc tìm nhau chạm chướng phong.

Gom cả buổi chiều trải áng thơ
Tiếng lòng day dứt thấy bơ vơ
Tim khơi mực tím dòng tư tưởng
Rơi giữa im lìm giọt lệ khô.

Vài chiếc lá vàng nhẹ cuốn chân
Ngó dải đời riêng lắm cơ trần
Chiều quyện gió vỡ hồn ngơ ngẩn
Buồn nhạt má hồng bước lữ nhân.

Thơ tình buồn: Nửa Vầng Trăng

Nửa vầng trăng nhớ vẫn còn đây
Hiu hắt đêm thu lệ sầu mây
Nhớ nhung gửi gió cung đàn lạnh
Trăng khuyết, trăng gầy ai có hay?

Trăng nhớ lời tình khúc nhạc say
Hồng hoang một thuở kiếp lưu đày
Hò hẹn trăm năm rồi cũng đến
Mộng thành hồ điệp chắp cánh bay.

Em vẫn từng chiều trên bến sông
Hoàng hôn phủ kín lối thương mong
Trăng ủ lòng ai sao không tỏ
Không về gối mộng giấc mơ hồng.

Trăng nửa cuộc đời đếm hư hao
Niềm thương nỗi nhớ tình em trao
Thu ơi đừng vàng thêm lá nữa
Cho nửa vầng, ngơ ngác xanh xao.

Thơ Tình Buồn : Thu Xưa

Hiu hắt người đi, biệt dặm đường.
Chiều buồn khắc khoải ánh chiêu dương.
Đầu cành ngơ ngác con chim khách .
Bến nước buồn tênh, cảnh đoạn trường.

Đã nói chi đâu để lỡ làng.
Mà sao tan nát sóng Tương giang?
Người đi biền biệt trời thương nhớ.
Chẳng gió mưa chi cũng phũ phàng.

Tình không kịp hẹn đã chia đôi.
Kỷ niệm chưa phai chuyện đã rồi.
Nhớ phút bên hồ ru cảnh mộng.
Ngậm ngùi trăng nước cũng phai phôi.

Người đi…đi mãi biết về đâu?
Chỉ thấy trăng buông, sóng gợn sầu.
Người ơi đừng bỏ muôn thu lại.
Để cõi Thu Xưa lạnh sắc màu

Thơ Tình Buồn : Bâng Khuâng

Một thoáng hương thu đến ngỡ ngàng
Lá vàng thổn thức đón mùa sang
Nhạt nắng mây vương màu nhung nhớ
Phủ kín không gian lạc phím đàn.

Theo gió heo may một góc trời
Dịu dàng in dấu nhịp chơi vơi
Nhẹ lay cành vắng buồn ngơ ngác
Thu chết riêng ta mất nụ cười.

Thu đến thu đi để lại đời
Tình sầu ray rứt lệ không vơi
Đong đầy mắt biếc rừng thu khóc
Khép kín trong ta một mảnh đời.

Thơ tình: Thuở Ấy

Thuở ấy tình ta nhẹ như sương
Đầu ngày quấn quít gót vương vương
Thật khẽ lời thơ trên giấy lụa
Sợ nắng đầu ngày xao xuyến buông

Thuở ấy tình ta như giấc mơ
Đêm sâu tóc xõa gối mong chờ
Trăng xuyên ve vuốt câu tình tự
Gió chuyển mơn man chuỗi hẹn hò

Thuở ấy tay ngoan ngón vụng về
Đẫm tình thơ dại giữa cơn mê
Mong manh sợi nhớ trêu hồ mị
Trầm luân tên gọi giữa bốn bề

Thuở ấy phơi tình ta trắng trong
Xôn xao tiếng hát giữa phiêu bồng
Áo mây xanh gói tình hy vọng
Sớm tối đi về đôi bước song

Thuở ấy trong ta chỉ có mình
Một trời nắng lụa ngát âm thinh
Mênh mang một cõi thơ huyền ảo
Ta ngủ nghìn năm giữa giấc tình.


Thơ buồn nhẹ nhàng: Hương Xưa

Ru lại thuở xuân hồng trên mái tóc
Gió lụa là hôn từng sợi tơ bay
Má hây hây còn vương nắng cuối ngày
Hồn dạ thảo ngỡ say hương nắng mới.

Ru lại thuở chiều vàng trên bến đợi
Khói thuốc xanh quyện với khói lam mờ
Phố vật vờ chờ héo hắt dòng thơ
Hò hẹn lỗi thẩn thờ sông nước chảy.

Ru lại thuở em còn đi đi mãi
Sân ga buồn buồn nhớ bước chân ai
Mây ngàn bay quên cả lối trăng gầy
Để bóng núi đổ dài như vô tận.

Ru lại nhau xin ru lại một lần
Thuở mắt biếc má hồng môi mọng đỏ
Thuở cuồng si ươm tình xanh cuối ngõ
Để mai còn gợi lại thoáng hương xưa.

Thơ Tình : Lưu Dấu

Đã xa rồi những hương nồng luyến ái
Sao lòng mình mãi mãi vẫn còn mơ
Thiên đường xa ai đâu dám đợi chờ
Nên hồn cứ ngẫn ngơ sầu vạn thuở

Con tim ta có bao giờ mở ngỏ
Đón ân tình bằng nụ thắm đơm hoa
Chỉ bờ môi và mi mắt lệ nhoà
Bao thầm kín ủ lòng không dám nói

Trong cơn đau trái tim mình lầy lội
Nỗi muộn phiền sao chẳng vội qua đi
Giọt lệ buồn cứ ứ đọng bờ mi
Đời ngăn cách trách chi tình xa vắng

Hương ngọt ngon sao chỉ còn chát đắng
Cho u sầu ngăn chận cả bờ môi
Để cho ta tiếc nhớ cả một đời
Lời yêu dấu buông lơi… tình tuyệt vọng

Muốn trao anh những ngày dài mong ngóng
Nhưng ngại ngùng anh lóng cóng buông rơi
Trong tim em còn lại những rã rời
Cho năm tháng vết hằn luôn lưu dấu.

Tình cảm nào cũng đẹp, nhưng có một thứ tình cảm đẹp đẽ và đau đớn hơn cả thường được gọi là đơn phương... Thứ tình cảm mà ai cũng từng trai qua và đem lại cho mình những cảm xúc thật khó quên... Ta hạnh phúc, rồi tuyệt vọng chợt nhận ra đó chỉ là một mối quan hệ rất dỗi bình thường. Cảm giác tan nát như rơi xuống vực sâu, ai mà chẳng muốn được yêu thương.

Đơn phương là chịu khổ chịu đau, tất cả đều là tự nguyện. Một thứ tình cảm đau đớn hơn cả, đau đớn là mỗi ngày bạn có thể nhìn người khác ở một góc nào đó mà không thể ngỏ lời với người ta, nhìn người ta quan tâm người khác, nhìn người ta hạnh phúc,... cho dù có tiến đến một bước cũng không thể bởi vì con tim quá mỏng manh, mỏng manh và sợ sệt. Sợ những lời từ chối đau đớn của đối phương, sợ những khoảng cách mà đối phương dành cho ta, vô vàn nỗi sợ hãi.... Và cứ thế con tim ta lại càng nhút nhát thêm nữa...

Nhiều lần, rất nhiều lần, người đã đem lại cho ta những hy vọng, ta hy vọng rồi thất vọng, cứ như thế như một vòng tuần hoàn. Trao cho nhau những ánh mắt ấm áp, những nụ cười thân thương, những lời động viên chia sẻ,.... Ta hạnh phúc, rồi tuyệt vọng chợt nhận ra đó chỉ là một mối quan hệ rất dỗi bình thường. Cảm giác tan nát như rơi xuống vực sâu, ai mà chẳng muốn được yêu thương. Nhưng khổ nỗi đối phương không biết tình cảm ấy, không biết ta yêu họ như thế nào....

Họ đối với ta quan trọng như thế, nhưng đối với họ ta có quan trọng không? Đó là một câu hỏi rất quen thuộc của những ai đang mắc kẹt trong thứ tình cảm đau đớn ấy. Hàng ngày hàng giờ, cứ nhớ nhung về một người rồi chợt mỉm cười như một đứa tự kỉ. Ta có quyền giận, có quyền ghen, có quyền theo dõi... nhưng chỉ trong âm thầm... âm thầm thôi. Vì ta chẳng là gì đối với họ...

Nhiều khi muốn vứt đi cái cảm giác nhút nhát ấy để nói hết lòng mình, nói hết những tình cảm mà ta đã cất giấu bấy lâu, nhưng không thể.... Những giấc mơ ấy, giấc mơ tay trong tay đi trên con đường cười đùa bên nhau hạnh phúc, giờ đây sao xa vời quá. Cứ yếu đuối, cứ sợ bị tổn thương, cứ mãi như thế..... Nên ta lại đánh mất người...

Đày đoạ mình như thế có tốt không? Đau đớn như thế có tốt không? Bản thân dẫu biết là không nhưng vẫn đâm đầu và thương nhớ người ta, tự làm mình đau, tự làm mình khóc. Nhưng sao vẫn cứ như thế, vì tình cảm ta dành cho họ quá lớn lao... Tình cảm ấy không bao giờ dừng lại được....

Tường Vy

EM chẳng hối hận hay tiếc nuối gì cả, dù sao tuổi trẻ của em cũng đã có một người để yêu đến điên dại, kể ra cũng đáng lắm chứ.

Chỉ là em nhận ra mình cũng cần được yêu thương, nên em sẽ đi tìm một khoảng trời khác. Ở đó, nắng sưởi ấm tâm hồn em, gió cùng em nghêu ngao hát những bản tình ca hay nhất, sẽ không còn mưa giông hay bão tố ở trong lòng. Em sẽ lại là cô gái vui vẻ như ngày nào.

Em đã từng nghĩ rằng, yêu thương một người dẫu không được gần bên họ, dù cho họ không biết thứ tình cảm này thì cũng chẳng sao, miễn là em biết họ sống rất tốt, em can tâm chờ đợi sẽ có một ngày họ quay lại và nói với em rằng " tớ cũng rất thích cậu" mặc dù em biết chuyện đó có lẽ chẳng bao giờ xảy ra, chắc chỉ tồn tại trong giấc mơ của em, nhưng có sao, chỉ cần họ vui vẻ và hạnh phúc là quá đủ rồi.

Có nhiều khi, đứng từ xa lặng lẽ dõi theo cuộc sống của họ, nhìn cô gái mà họ rất mực yêu thương- không phải là em, mãi mãi chẳng phải là em, họ chăm sóc, yêu thương cô ấy, mang đến cho cô ấy những gì tốt đẹp nhất, và dường như chỉ có việc đó mới mang lại cho họ hạnh phúc. Em biết vậy vì em đã nhìn thấy ánh mắt dạng ngời chan chứa niềm vui của họ khi bên cô gái ấy, nụ cười đẹp nhất cũng chỉ vì cô ấy mà rạng rỡ.

Cô ấy hẳn là cô gái tốt nhất thê gian này, và cũng chắc chắn là người hạnh phúc không ai sánh bằng, thật ghen tỵ. Em tự hỏi nên vui hay buồn đây? Và em đã nghĩ rằng miễn là người mình yêu hạnh phúc thì bản thân ắt hẳn cũng sẽ vui, vì yêu là muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho người kia.

Nhưng bây giờ em biết mình sai rồi. Thật sự là em chẳng thấy vui, chẳng thể thản nhiên đối mặt với việc họ hạnh phúc bên người yêu, em thấy mình đángthương. Đến bây giờ, sau rất nhiều năm lặng lẽ đi bên họ, em nhận ra chân mình đã mỏi, tâm cũng đã quá mệt rồi, đã bao lần tự dối lòng rằng mình rất ổn, nhưng cũng chỉ có bản thân mới biết mình đã yếu đuối, đau khổ đến nhường nào. Trên các trang sách, mấy tác giả viết rằng yêu đơn phương cũng có cái hay, niềm hạnh phúc riêng, chỉ cần người ấy hạnh phúc là đủ rồi, rằng là tình yêu từ một phía có đôi khi cũng rất đẹp...

Em nghĩ họ sai rồi, hoặc họ chưa từng yêu đơn phương một ai nên họ không biết, không hiểu được nỗi khổ của những người như em. Bởi rõ ràng tình yêu cần có sự đáp lại từ hai phía, yêu người ta mà không được đáp lại thì có gì gọi là vui vẻ với hạnh phúc? Những người như em rõ ràng là rất đau khổ mà? Hay là họ thương hại nên viết vậy để an ủi em nhỉ?

Tuổi trẻ, lòng tự tôn của em theo tình yêu ấy dần dần cứ phai nhạt, bào mòn đi.Em đã đợi rất nhiều năm, hy vọng nhiều lắm vào thứ tình yêu không tưởng ấy, với một đứa không kiên nhẫn như em thì đó thực sự là kì tích. Em luôn dõi theo từng bước chân họ, khi họ thành công, em cũng vui, lúc họ buồn, em thấy lòng mình đau. Ngày ngày tháng tháng trôi đi vẫn cố chấp yêu, từng phút giây vẫn ngốc nghếch mà thương họ.Nhưng vậy thì sao, người ta nào có biết, hoặc giả họ có biết cũng chẳng quan tâm, thương xót gì cho em, cuối cùng vẫn chỉ có mình em trong tình yêu này, từ đầu đến cuối, vùng vẫy chẳng thể nào thoát ra.

Tình yêu của em, so với người ta có thể chẳng là gì hết, em biết nhiều người còn hy sinh rất nhiều, yêu mãnh liệt hơn em gấp cả nghìn lần. Nhưng tình yêu của em cũng rất chân thành, nồng nhiệt vậy mà em chả thấy hạnh phúc đâu, chỉ có bi thương.Đứa như em chẳng lẽ không xứng đáng đến vậy?

Thế nên, một lần cuối thôi, em quyết định buông tay, kể ra cũng đáng lắm chứ. Chỉ là em nhận ra mình cũng cần được yêu thương, nên em sẽ đi tìm một khoảng trời khác, ở đó, nắng sưởi ấm tâm hồn em, gió cùng em nghêu ngao hát những bản tình ca hay nhất, sẽ không còn mưa giông hay bão tố ở trong lòng, em sẽ lại là cô gái vui vẻ nhất trên đời, như đúng những gì em xứng đáng!

Tạm biệt!
Mỹ Linh